IMG_1878.jpg

History OF THE MOVEMENT

Resources recounting the history of military dissent and resistance during the Vietnam War.


noun_Document_22753.jpg

The Vietnam War and the US Soldier's Revolt
Essay by Derek Seidman
+ See Details


The Vietnam War and the US Soldiers’ Revolt[1]

Derek Seidman
`

Much has been written about the American war on Vietnam and about the war’s large and growing opposition movement at that time. Yet many people still don't know about the antiwar movement that flourished among many of the U.S. troops who served during that war, and the tremendous level of dissent, disobedience, and rebellion that was growing among troops in the late 1960s.

The unpopularity of the war, the backdrop of antiwar and civil rights protest at home, the influence of the counterculture, the dissatisfaction with military authority, the racism within US society and its armed forces – all contributed to a historic wave of soldier protest that began in 1965 and lasted nearly a decade.

Seeds of Dissent

The first acts of active-duty GI protest broke out in 1965 and 1966. They were isolated and individualistic, but they pioneered a set of aims and tactics that would shape the larger wave of protest to come.

In November 1965, Lieutenant Henry Howe was arrested after attending an antiwar demonstration near Fort Bliss in El Paso, Texas. Convicted and jailed for “conduct unbecoming an officer” and "contemptuous words against the President," Howe became the antiwar movement’s first GI cause célèbre. Others soon followed, including Captain Howard Levy, a dermatologist who refused to train Green Berets headed for Vietnam, and the Fort Hood 3, army privates who refused deployment to Vietnam.

By the end of 1966, cases like these had established protest tactics and an agenda for GI dissent that centered around civil liberties, racism, and, above all, the war. Others soon built upon these. In 1966 and 1967, Private Andy Stapp organized a group at Fort Sill, Kansas, that became the American Servicemen’s Union. The ASU framed GIs as the military’s working class and aimed to unionize them along radical, anti-imperialist lines. Around the same time, the Black Power movement emerged within the ranks. In July 1967, William Harvey and George Daniels, two black marines from Brooklyn, organized a rap session with fellow troops, where they declared that black men had no place fighting a “white man’s war” in Vietnam. The soldiers were court-martialed for “promoting disloyalty” and dealt long prison terms.[2]

Up to this time, antiwar activists mostly considered GIs as moral symbols whose participation in the movement could help counter pro-war arguments. But the bulk of the civilian movement did not initially see soldiers as a group to be organized.

By 1968, however, things had changed. The growing numbers of protesting GIs showed antiwar activists that soldiers could be much more than moral props or objects of sympathy; they could be agents for peace in their own right—a major, dynamic constituency of the antiwar movement. GIs offered the civilian movement a new kind of legitimacy, as well as a strategic front that struck at the heart of the war machine. And by the end of 1967, GIs and civilians were building a tighter relationship through common work near military bases from coast to coast.

The GI Movement Rises

All of this set the stage for the rise of the GI movement in 1968: a collective effort by soldiers, veterans, and civilian activists to build dissent within the military. It was united by the common goals of organizing troops, ending the war, fighting racism, and defending troops’ civil liberties. Most organizing with the GI movement was local, shaped by the immediate conditions soldiers faced. The different parts of the movement, however, were knitted together through common narratives, symbols, and tactics. The GI movement would be the first time in U.S. history that a mass antiwar movement tried to organize within the military in a sustained way, with soldiers as a core part of a radical mission of ending the war and re-envisioning foreign policy.

Two organizing breakthroughs in 1968 were crucial to the rise of the GI movement. The first was the creation of GI antiwar coffeehouses. Civilian activists established coffeehouses near military bases to attract and politicize GIs and give them an alternative, countercultural gathering space. They served as centers for local organizing and helped build solidarity between GIs and civilian activists. The first coffeehouse, the UFO, opened in early 1968 in Columbia, South Carolina, near Fort Jackson, the army's largest basic training base. Fred Gardner, the UFO's founder, believed that the army “was filling up with people who would rather be making love to the music of Jimi Hendrix than war to the lies of Lyndon Johnson.”[3]

The UFO attracted these soldiers by the hundreds, and inspired the spread of coffeehouses across the U.S. and beyond.

The second breakthrough was the birth of the GI underground press. These were antiwar newspapers aimed at soldiers that circulated widely throughout the Vietnam-era military. The first GI paper, Vietnam GI, appeared in late 1967, and dozens of other papers soon followed. Their pages contained uncensored news about the war, heroic reports of GI protest, satiric cartoons that bashed military authority, information on legal help, and letters written by soldiers. More importantly, the production and circulation of the papers provided a common project for dissident soldiers and their allies across the world. Organizers of the GI movement distributed the papers deep into the ranks, and thousands of troops were exposed to their antiwar message. Through the GI press, troops stationed from Europe to Japan and from the U.S. to Vietnam could connect with the global effort to build soldier opposition to the war.[4]

A host of new soldier organizations also sprang up. Scores of dissident troops joined newly formed groups like GIs for Peace at Fort Bliss; GIs United Against the War in Vietnam at Fort Jackson and Fort Bragg; The Soldiers’ Liberation Front (SLF) at Fort Dix; and the Concerned Officers Movement. These organizations engaged in a range of activities, from petitioning and protesting on bases to mobilizing turnout for regional demonstrations.

A burgeoning network of civilian support was also central to defending GIs against repression and expanding the GI movement. Groups like the United States Servicemen’s Fund (USSF) spread the word about GI resistance and provided valuable solidarity, from organizers on the ground to material aid. The USSF raised hundreds of thousands of dollars that it distributed to fund local coffeehouses and underground newspapers. Organizations like the GI Civil Liberties Defense Committee provided top-notch lawyers to defend dozens of antiwar soldiers. This soldier-civilian solidarity was a counter to the myth of an antiwar movement that hated the troops. In fact, GIs and civilians worked together to make soldier organizing a key front within the antiwar movement by the end of 1968.

The GI movement continued to grow through 1969 and into the early 1970s. Soldier protest became a ubiquitous part of the peace movement, with thousands of troops leading mass marches, signing petitions, and participating in small-scale direct actions. For example, 1,365 GIs signed a November 1969 full-page New York Times ad against the war. Hundreds, including those stationed in Vietnam, showed their support for the 1969 Moratorium demonstrations. One GI, for example, wrote from Long Binh to say he was “enlisting the support of the soldiers” and included with his letter a signed petition that was “simply a statement of support for the Vietnam Moratorium.”[5]

Troops also defended their civil liberties against military authority. The Uniform Code of Military Justice gave commanders arbitrary power to punish dissenters. Soldiers countered with “GI rights,” a broad defense of the constitutional rights of servicemembers to express their opposition to the war, even as they served.

Vietnam was a working-class war, and most of the soldiers who resisted were the rank-and-file troops who bore its greatest burdens. In opposition to the “lifers” up top, soldiers formed groups, even unions, animated by the concerns and consciousness of the lower ranks. The class structure of the military was also deeply racialized. Top commanders were mostly white, while black GIs fought and died in disproportionate numbers and suffered an excessive amount of punishments. This racism existed against a backdrop of rising black political radicalism. Black GIs formed anti-imperialist organizations, refused riot duty in U.S. cities, wore African medallions, raised their fists in Black Power salutes, and sometimes spearheaded efforts at interracial GI organizing.

By the turn of 1970, scores of antiwar papers, written and produced by soldiers who had returned from Vietnam, were also circulating on dozens of U.S. military bases. Troops took it upon themselves to order bundles of these papers and distribute them across the globe. Producing, circulating, reading, and writing for GI papers were central unifiers for troop resistance from the United States to Europe and Japan to Vietnam.

In addition, GIs wrote thousands of letters to the underground papers that reveal the hidden world of Vietnam-era soldier resistance. For example, nearly a dozen soldiers signed a 1970 letter from Vietnam that declared: “We have all been fucked in some way by this Army. All of us would like to distribute copies of your paper. Some of us are draftees, the others enlistees, but we all agree that this war is immoral."[6]

Meanwhile, coffeehouses and movement centers continued to spread. By 1971, close to two dozen had appeared across the United States, Western Europe, and the Pacific Rim. These continued to be hubs for organizing and the cultivation of GI-civilian solidarity that resisted the war and the military. Thousands of soldiers visited these establishments. Vibrant communities of resistance from Killeen, Texas, to Mountain Home, Idaho, sustained antiwar protest that brought the peace movement to military bases and towns. Even more, GI protest had gone truly global, with organizing efforts everywhere from West Germany to Japan to England to the Philippines.

The dynamism of the GI movement was displayed on May 15, 1971, when antiwar troops turned the traditional Armed Forces Day into “Armed Farces Day.” Creative protests involving hundreds of troops occurred at nineteen separate military installations, in some cases forcing commanders to cancel their planned festivities.[7] Dissent extended into the Air Force and especially the Navy. In 1971 the “SOS Movement” (Save Our Sailors) spread along the California coast, with hundreds of soldiers and civilians organizing in attempts to prevent the U.S.S. Constellation and Coral Sea from sailing to Vietnam.

Troop Dissent In Vietnam

By the early 1970s, the US military in Vietnam was also beset with decentralized rebellion. Many combat troops felt that the unpopular war “wasn’t worth it,” and saw themselves being used as “pawns” and “bait” as their superior officers tried to advance their careers. To stay safe and sane, troops developed what Fred Gardner called a “vague survival politics” that responded to the immediate dangers they faced in Vietnam.[8]

The starkest form of survival politics was outright refusal of combat orders, but such mutiny was rare. More common were maneuvers to avoid combat without openly risking punishment. Soldiers used the “search-and-evade” tactic, in which they pretended to obey fighting orders while secretly avoiding armed contact. Troops also sabotaged military equipment: gears were jammed on ships and fires mysteriously broke out on deck, which prevented ships from embarking to Vietnam.

The most violent form of revolt was “fragging,” or the attempted murder of higher-ups. Nearly 600 instances were reported between 1969 and 1971, though more instances likely went unreported. Some fragging attempts happened in the field but many occurred in the rear, often because of anger over punishment for drugs or racial tensions. Actual fraggings could take the form of a grenade explosion or feigned friendly fire, but more important was the widespread knowledge that they could happen. The practice of fragging, said one officer, was “troops’ way of controlling officers,” and it was “deadly effective.”[9]

Soldiers in Vietnam also waged a cultural rebellion that drew on the symbols and language of the 1960s American counterculture. They grew their hair out and wore protest decorations. They etched peace signs and psychedelic art on their Zippo lighters. They used drugs to relax and escape the stress of war. The rebellious identities that soldiers asserted were distinctly those of the lower ranks, of the ground troops who performed the thankless labor of the war.

One measure of the depths of GI rebellion is the sense of alarm that it generated among military and political elites. Military intelligence personnel closely monitored the activities of the GI movement, and even General Westmoreland worried about the GI coffeehouses. Army leaders openly lamented the scope of the crisis. Most famously, the celebrated military historian Colonel Robert D. Heinl published an article in the June 1971 edition of the Armed Forces Journal titled “The Collapse of the Armed Forces.” It began with the stunning words: “The morale, discipline and battleworthiness of the U.S. Armed Forces are, with a few salient exceptions, lower and worse than at any time in this century and possibly in the history of the United States.”[10]

The media echoed this sense of crisis. “Not since the Civil War,” stated the Washington Post in 1971, “has the Army been so torn by rebellion.” In 1970, Newsweek wrote of “the New GI” who opposed the war, embraced the counterculture, and identified with protest politics. The crisis in the military that these “New GIs” created would soon lead elites to completely overhaul the armed forces.[11]

Obstacles

As much as it thrived, the GI movement also faced serious obstacles, and several factors contributed to the decline of soldier resistance. Speaking out was risky, with harassment and punishment awaiting dissidents. Moreover, the military regularly transferred soldiers, and the grind of service could isolate and wear down individuals. Thousands of soldiers participated or sympathized with antiwar protest, but the finite nature of enlistment – the incentive to suck it up, wait it out, and get out – militated against many GIs acting on their beliefs.

Outright repression also hampered the GI movement. Local police and military intelligence closely monitored coffeehouses, and they were targeted with fines, arrests, and even paramilitary violence. Bullets were shot through the Shelter Half in Tacoma; the Covered Wagon in Idaho was firebombed. Protesters were given Article 15 punishments, courts-martial, or thrown into the stockade. GIs knew that association with dissent invited unpleasant consequences.

Most crucial was the winding down of the ground war itself in 1972 and 1973. Steady combat troop reduction and the end of the draft stemmed the channeling of social unrest into the ranks. As the ordeal of the Vietnam War diminished, so did the conditions that bred the possibility of a large wave of GI dissent.

A Movement’s Legacies

Nearly a half-century later, what are the legacies of Vietnam-era GI protest? First, dissident troops helped create a crisis within the military that contributed to the end of the draft and the war. In addition, protest by black GIs sparked major reforms within the armed forces to integrate the higher ranks and deal the final death blow to a racially-segregated military.

Second, Vietnam left a model of resistance for later generations. Since 2003, Iraq and Afghanistan veterans have been inspired by the example of the GI movement. They have linked up with Vietnam-era movement veterans and borrowed many of their tactics, from public testimony and agitprop actions to coffeehouses and antiwar papers

Third, the history of the GI movement debunks the widespread myth of a civilian peace movement that hated U.S. troops. It is important to remember that the antiwar movement’s orientation towards Vietnam-era GIs was mostly one of sympathy and solidarity. Some troops saw the antiwar movement, not the war's backers, as their biggest ally. As one soldier put it in a letter: “We troops here in Vietnam are against the war and the demonstrations in the States do not hurt our morale. We are very glad to see someone cares and is working to bring us home.”[12]

Finally, the history of Vietnam-era GI resistance is a counter-memory that reminds us that many troops were not against protesters, but that they were themselves protesters; that thousands of working-class troops stood for peace over war and militarism; and that it was the war and military, not antiwar protesters, that demoralized many GIs fighting in Vietnam.

Notes



[1] This essay is an edited version of a 2016 article: Derek Seidman, “Vietnam and the Soldiers Revolt: The Politics of a Forgotten History,” Monthly Review (Vol 68, No. 2, June 2016)

[2] "Two Marines Test Right of Dissent," New York Times, 7 March 1969.

[3] Fred Gardner, “Hollywood Confidential: Part I,” in Viet Nam Generation Journal Online
Volume 3, Number 3.

[4] For more on the GI underground press, see Derek Seidman, “Paper Soldiers: The Ally and the GI Underground Press” in Protest on the Page Essays on Print and the Culture of Dissent (University of Wisconsin Press, 2015).

[5] Long Binh Post, October 28, 1969, Vietnam, Vietnam Moratorium Committee Records, Box 1 Folder 7, WHS.

[6] 86th Maint. BT to The Ally, June 20, 1970, Box 2 Folder 3, Clark Smith Collection, WHS.

[7] David Cortright, Soldiers in Revolt: GI Resistance during the Vietnam War (Chicago IL: Haymarket Books, 2005), 82-83.

[8] Fred Gardner, “War and GI Morale,” New York Times, 21 November 1970, 31.

[9] “Fragging and Other Symptoms of Withdrawal,” Saturday Review, 8 January 1972.

[10] Col. Robert D. Heinl, Jr., “The Collapse of the Armed Forces,” Armed Forces Journal, 7 June 1971.

[11] “Army Seldom So Torn By Rebellion,” Washington Post, 10 February 1971; “The New GI: For Pot and Peace,” Newsweek, February 2, 1970, 24.

[12] “Dear People”, 23 October 1969, Student Mobilization Committee Collection, Box 2 Folder 6, WHS.

 
noun_Document_22753.jpg

Việt Nam và cuộc phản chiến của binh lính Hoa Kỳ
Essay by Derek Seidman (Vietnamese Translation)
+ See Details


Việt Nam và cuộc phản chiến của binh lính Hoa Kỳ[1]

DEREK SEIDMAN


Đã có nhiều bài viết về cuộc chiến tranh chống Việt Nam của Mỹ và về phong trào phản đối chiến tranh quy mô và ngày càng lớn mạnh vào thời đó. Tuy nhiên, nhiều người vẫn không biết về phong trào phản chiến nổi dậy mạnh mẽ thu hút nhiều lính Mỹ phục vụ trong cuộc chiến, và mức độ bất đồng, bất phục tùng mệnh lệnh và nổi loạn dữ dội gia tăng trong quân đội Mỹ vào cuối những năm 1960.

Một cuộc chiến không được ủng hộ, trên nền cuộc phản đối chiến tranh và đòi quyền công dân tại Mỹ, ảnh hưởng của văn hóa “ngoài chủ lưu”, sự bất mãn với bộ máy lãnh đạo quân sự, chủ nghĩa phân biệt chủng tộc trong xã hội Mỹ và lực lượng vũ trang Mỹ - tất cả đều góp phần vào làn sóng phản đối mang tính lịch sử của lính Mỹ, bắt đầu vào năm 1965 và kéo dài gần một thập kỉ.

Những hạt mầm bất đồng

Những hành động đầu tiên của GI (binh lính Mỹ) tại ngũ phản đối chiến tranh nổ ra vào năm 1965 và 1966. Những hành động này tách biệt và mang tính cá nhân, nhưng chúng tiên phong mở đường cho một tập hợp mục tiêu và chiến thuật sẽ định hình cho làn sóng phản đối quy mô hơn sau này.

Tháng 11/1965, Trung úy Henry Howe bị bắt sau khi tham gia một cuộc biểu tình phản chiến gần Pháo đài Bliss nằm tại El Paso, Texas. Bị kết án và bỏ tù vì "hành xử không phải lối với tư cách một sĩ quan" và có "những lời khinh thường Tổng thống", Howe trở thành GI gây xôn xao tiếng vang đầu tiên của phong trào phản chiến. Những người khác nhanh chóng nối bước, bao gồm Đại úy Howard Levy, bác sĩ da liễu đã từ chối đào tạo lính mũ nồi xanh vốn sẽ được điều sang Việt Nam, và Fort Hood 3, những quân nhân đã từ chối lệnh điều động sang Việt Nam.

Đến cuối năm 1966, những trường hợp như vậy đã tạo điều kiện thiết lập các chiến thuật phản kháng và một chương trình cho tiếng nói bất đồng của GI, xoay quanh các quyền tự do dân sự, sự phân biệt chủng tộc, và trên hết là chiến tranh. Những người khác nhanh chóng phát huy những chiến thuật và chương trình này. Năm 1966 và 1967, người lính Mỹ Andy Stapp đã tổ chức một nhóm tại Pháo đài Sill, Kansas, nhóm mà sau nay trở thành Liên đoàn Quân nhân Mỹ (American Servicemen’s Union). ASU quan niệm GI như là tầng lớp lao động của quân đội và đặt mục tiêu tổ chức họ thành công đoàn theo đường lối cấp tiến, chống đế quốc. Cũng vào khoảng thời gian đó, phong trào Sức mạnh Đen (Black Power) nổi lên từ trong hàng ngũ quân đội. Tháng 7/1967, William Harvey và George Daniels, hai lính thủy quân lục chiến da đen từ Brooklyn, đã tổ chức một buổi họp ý kiến với đồng đội và tại đây họ tuyên bố rằng người da đen không lý gì tham gia “một cuộc chiến tranh của người da trắng” ở Việt Nam. Những người lính này đã bị tòa án quân sự xử án tù dài hạn vì "đề cao lòng bất trung".

Cho đến thời điểm này, đa số các nhà hoạt động phản chiến xem lính là biểu tượng tinh thần mà sự tham gia của họ trong phong trào có thể giúp phản bác các lập luận ủng hộ chiến tranh. Nhưng phần lớn phong trào dân sự ban đầu không xem binh lính như một nhóm cần được tổ chức.

Tuy nhiên, đến năm 1968, mọi sự thay đổi. Số lượng GI phản đối ngày một tăng khiến cho các nhà hoạt động phản chiến thấy rằng binh lính có thể đóng vai trò lớn hơn là những biểu tượng tinh thần hoặc các đối tượng cần cảm thông; tự chính họ là người vận động cho hòa bình - là một bộ phận lớn, năng động của phong trào phản chiến. GI mang đến cho phong trào dân sự một tư thế chính đáng mới, cũng như một mặt trận chiến lược tấn công vào trái tim của cỗ máy chiến tranh. Và đến cuối năm 1967, GI và thường dân xây dựng một mối quan hệ với nhau chặt chẽ hơn thông qua hành động chung gần các căn cứ quân sự trên cả nước.

Phong trào GI trỗi dậy

Tất cả những điều này đã đặt nền móng cho sự trỗi dậy của phong trào GI vào năm 1968: một nỗ lực tập thể của binh lính, cựu chiến binh và các nhà hoạt động dân sự nhằm tạo dựng sự bất đồng trong nội bộ quân đội. Nó được thống nhất bởi các mục tiêu chung đó là: tổ chức binh lính, chấm dứt chiến tranh, chiến đấu chống phân biệt chủng tộc và bảo vệ các quyền tự do dân sự của binh lính. Hầu hết các sắp xếp với phong trào GI mang tính địa phương, được định hình bởi các điều kiện trực tiếp mà lính Mỹ đối mặt. Tuy nhiên, các mặt, các bộ phận khác nhau của phong trào liên kết với nhau thông qua các câu chuyện, biểu tượng và chiến thuật chung. Phong trào GI là lần đầu tiên trong lịch sử Mỹ một phong trào phản chiến rộng rãi tìm cách tổ chức từ trong quân đội một cách liên tục, với binh lính là một phần cốt lõi của sứ mệnh triệt để là chấm dứt chiến tranh và xem xét lại chính sách đối ngoại.

Hai sự kiện có tính đột phá vào năm 1968 đã có vai trò cốt yếu đối với sự nổi lên của phong trào phản chiến của binh sĩ Mỹ (GI). Chuỗi sự kiện đầu tiên là việc thành lập các quán cà phê GI phản chiến. Các nhà hoạt động dân sự đã thành lập các quán cà phê gần các căn cứ quân sự để thu hút và để giúp các GI giác ngộ chính trị, và cung cấp cho họ một không gian tụ họp độc lập mang tính phản kháng văn hóa truyền thống. Chúng hoạt động như là các trung tâm tổ chức cơ sở và góp phần xây dựng tình đoàn kết giữa các GI và các nhà hoạt động dân sự. Quán cà phê đầu tiên, có tên gọi là UFO, khai trương vào đầu năm 1968 tại Columbia, Nam Carolina, gần Fort Jackson, cơ sở huấn luyện cơ bản lớn nhất của Quân đội Mỹ. Fred Gardner, người lập ra UFO, tin rằng quân đội "đang có đầy rẫy những người muốn làm tình với âm nhạc của Jimi Hendrix hơn là gây chiến với những lời dối trá của Lyndon Johnson".[1] UFO đã thu hút hàng trăm binh lính như vậy, và truyền cảm hứng cho sự lan rộng các quán cà phê phản chiến trên khắp Hoa Kỳ và xa hơn nữa.

Sự kiện đột phá thứ hai là sự ra đời của báo chí trái lề của binh sĩ Mỹ. Đây là những tờ báo phản chiến nhằm vào đối tượng là những người lính và được lưu hành rộng khắp trong quân đội Mỹ trong thời gian chiến tranh Việt Nam. Tờ báo GI đầu tiên, có tên là Vietnam GI, xuất hiện vào cuối năm 1967, và hàng chục tờ báo khác ra đời ngay sau đó. Các trang của những tờ báo này đăng tải tin tức không bị kiểm duyệt về cuộc chiến tranh, những báo cáo và bài viết dũng cảm về sự phản đối của GI, những biếm họa đả kích kịch liệt bộ máy chỉ huy quân đội, thông tin về trợ giúp pháp lý và thư từ của binh lính. Điều có ý nghĩa quan trọng hơn nữa là việc sản xuất và lưu hành các tờ báo này đã đem lại một sự nghiệp chung cho những người lính phản chiến và các đồng minh của họ trên toàn thế giới. Các nhà tổ chức của phong trào GI đã phân phát các bài báo sâu rộng trong hàng ngũ binh lính, và hàng ngàn binh sĩ đã tiếp xúc với thông điệp chống chiến tranh của họ. Thông qua báo chí GI, binh lính đóng quân ở khắp nơi, từ châu Âu đến Nhật Bản và từ Hoa Kỳ đến Việt Nam, đã có thể kết nối với nỗ lực toàn cầu nhằm xây dựng phong trào phản đối của binh sĩ đối với cuộc chiến tranh.[2]

Một loạt tổ chức mới của binh lính cũng mọc lên khắp nơi. Nhiều binh sĩ bất đồng chính kiến tham gia vào các nhóm mới thành lập nhưGIs for Peace (Binh sĩ vì Hòa bình) ở căn cứ Fort Bliss;GIs United Against the War in Vietnam ( Binh sĩ kết đoàn chống chiến tranh ở Việt Nam) tại trại huấn luyện Fort Jackson và căn cứ quân sự Fort Bragg; The Soldiers’ Liberation Front (SLF) - Mặt trận Giải phóng của những người lính tại căn cứ Fort Dix; và Concerned Officers Movement ( Phong trào Những Sĩ quan Quan tâm). Các tổ chức này tham gia vào một loạt các hoạt động, từ việc kiến nghị và phản đối ngay tại các căn cứ đến việc vận động mọi người xuống đường tham gia các cuộc biểu tình trong khu vực.

Mạng lưới hỗ trợ dân sự phát triển rộng khắp cũng đóng vai trò chủ chốt trong việc bảo vệ các binh sĩ chống lại sự đàn áp và mở rộng phong trào GI. Các nhóm như United States Servicemen’s Fund (USSF) - Quỹ Quân nhân Hoa Kỳ - đã truyền miệng về sự phản kháng của GI và dành cho họ sự đoàn kết quý báu, từ việc cung cấp các nhà tổ chức ngay tại chỗ đến hỗ trợ vật chất. USSF đã quyên góp được hàng trăm ngàn đô la và phân phối ủng hộ các quán cà phê địa phương và các tờ báo trái lề. Các tổ chức như GI Civil Liberties Defense Committee (Ủy ban Bảo vệ các Quyền Tự do Dân sự của Binh lính Mỹ) đã cung cấp các luật sư hàng đầu để bảo vệ cho hàng chục binh sĩ phản chiến. Tình đoàn kết quân-dân này là một sự phản bác lại lời đồn hoang đường về một phong trào phản chiến căm ghét binh lính. Trên thực tế, tới cuối năm 1968, các binh sĩ và những người dân thường đã chung tay để làm cho việc tổ chức các binh sĩ trở thành một mặt trận chủ chốt trong phong trào phản chiến.

Phong trào GI phản chiến tiếp tục phát triển trong suốt năm 1969 và đầu thập niên 1970. Phản kháng của binh lính đã nhất loạt trở thành một phần của phong trào hòa bình, với hàng ngàn binh sĩ dẫn đầu các cuộc tuần hành quần chúng, ký các kiến nghị, và tham gia vào những hành động trực tiếp quy mô nhỏ. Ví dụ như, 1.365 binh lính Mỹ đã ký một yết thị nguyên trang trên báo New York Times vào tháng 11 năm 1969 phản đối cuộc chiến tranh. Hàng trăm người, kể cả những binh sĩ đóng tại Việt Nam, đã thể hiện sự ủng hộ của họ đối với các cuộc biểu tình đòi Ngưng chiến vào năm 1969. Chẳng hạn, một lính Mỹ đã viết từ Long Bình, nói rằng anh "đang tranh thủ được sự ủng hộ của những người lính" và gửi kèm theo lá thư của mình một bản kiến nghị đã có các chữ ký – điều theo lời anh " đơn giản là một bản tuyên bố ủng hộ phong trào quần chúng Vietnam Moratorium đòi ngưng chiến ở Việt Nam."[3]

Binh lính cũng bảo vệ các quyền tự do dân sự của họ chống lại bộ máy chỉ huy quân đội. Bộ luật Quân Pháp Thống nhất đã cho các chỉ huy quyền tùy ý trừng phạt những binh sĩ không phục tùng. Những người lính đã phản kháng lại bằng "các quyền của GI", một sự bảo vệ rộng rãi các quyền hiến định của những người phục vụ trong quân đội, được thể hiện sự phản đối chiến tranh của họ, ngay khi họ đang trong quân ngũ.

Chiến tranh Việt Nam là một cuộc chiến huy động giai cấp lao động, và hầu hết những người lính phản kháng đều là những người lính thường – những người phải chịu đựng những gánh nặng lớn nhất của cuộc chiến. Đối lập với “những thượng cấp chuyên nghiệp”, những người lính đã lập ra các nhóm, thậm chí là các liên đoàn, với động lực là những mối quan tâm và ý thức của hàng ngũ thấp cấp hơn trong quân đội. Cấu trúc giai cấp của quân đội cũng bị phân chia sâu sắc theo chủng tộc. Những chỉ huy cao cấp nhất hầu hết là người da trắng, trong khi những người lính da đen chiến đấu và chết với những con số quá lớn và bị vô số hình phạt. Tình trạng phân biệt chủng tộc này tồn tại trong bối cảnh tư tưởng chính trị cấp tiến của người Mỹ da đen đang nổi lên. Những binh sĩ da đen đã thành lập các tổ chức chống đế quốc, từ chối làm nhiệm vụ chống bạo loạn tại các thành phố của Hoa Kỳ, đeo mặt dây chuyền có biểu tượng châu Phi, giơ cao nắm tay theo kiểu chào của phong trào Black Power (Sức mạnh Đen), và đôi khi đi đầu trong việc tổ chức binh lính thuộc mọi chủng tộc.

Đến đầu năm 1970, hàng chục tờ báo chống chiến tranh được viết và sản xuất bởi những binh sĩ trở về từ Việt Nam, cũng được lưu hành trong hàng chục căn cứ quân sự của Hoa Kỳ. Những người lính tự đặt mua các báo này với những số lượng lớn rồi phân phát chúng trên khắp thế giới. Sản xuất, lưu hành, đọc và viết cho các tờ báo GI là những tâm điểm thống nhất hành động phản kháng của binh lính từ Hoa Kỳ tới châu Âu và Nhật Bản rồi sang cả Việt Nam.

Ngoài ra, các binh sĩ cũng đã viết hàng ngàn lá thư cho các tờ báo lề trái đưa ra công khai thế giới bí mật của cuộc phản kháng của binh lính trong kỷ nguyên Chiến tranh Việt Nam. Chẳng hạn như, gần một chục binh sĩ đã ký một lá thư năm 1970 được gửi từ Việt Nam với tuyên bố: "Chúng tôi đã bị hủy hoại hoàn toàn bởi Quân đội này. Tất cả chúng tôi muốn phân phát báo của bạn. Một số trong chúng tôi là những người bị bắt buộc nhập ngũ, những người khác tình nguyện gia nhập quân đội, nhưng tất cả chúng tôi đều nhất trí rằng cuộc chiến tranh này là vô đạo đức."[4]

Trong khi đó, các quán cà phê và các trung tâm của phong trào phản chiến tiếp tục lan rộng. Đến năm 1971, khoảng hai chục địa điểm như vậy đã xuất hiện trên khắp Hoa Kỳ, Tây Âu và Vành đai Thái Bình Dương. Những cơ sở này tiếp tục là các trung tâm tổ chức và vun đắp tình đoàn kết giữa những binh sĩ và lực lượng dân sự chống lại cuộc chiến tranh và quân đội. Hàng ngàn binh lính đã lui tới các cơ sở này. Các cộng đồng phản chiến hoạt động sôi nổi từ Killeen, Texas, đến Mountain Home, Idaho, đã tăng thêm sức mạnh cho hoạt động phản chiến và đưa phong trào đấu tranh đòi hòa bình tới các căn cứ quân sự và thị trấn. Hơn thế nữa, phong trào phản chiến của binh sĩ Mỹ đã thực sự lan rộng toàn cầu, với nỗ lực tổ chức được thực hiện khắp mọi nơi, từ Tây Đức đến Nhật Bản sang Anh tới Philippines.

Tính năng động của phong trào GI được thể hiện vào ngày 15 tháng 5 năm 1971, khi các binh sĩ phản chiến biến Ngày truyền thống Các Lực lượng Vũ trang của Hoa Kỳ (Armed Forces Day) thành “Ngày Của Những Trò hề Vũ trang” (“Armed Farces Day”). Các cuộc phản đối đầy tính sáng tạo thu hút hàng trăm binh sĩ đã diễn ra tại mười chín căn cứ quân sự khác nhau, và ở một số nơi đã buộc các chỉ huy phải hủy bỏ những hoạt động kỷ niệm đã được lên kế hoạch của họ .[5] Sự bất đồng chính kiến và bất tuân lan cả vào Lực lượng Không Quân và đặc biệt là Hải Quân. Năm 1971, "Phong trào SOS" (Save Our Sailors - Hãy Cứu Thủy thủ của Chúng ta) lan rộng suốt dọc bờ biển California, với hàng trăm binh sĩ và thường dân được tổ chức tham gia những nỗ lực nhằm ngăn chặn các tàu sân bay ConstellationCoral Sea của Hoa Kỳ di chuyển tới Việt Nam.

Phản kháng của binh sĩ tại Việt Nam

Tới đầu những năm 1970, lực lượng quân sự Mỹ tại Việt Nam cũng rối bời bởi sự phản kháng và nổi dậy lan xuống các đơn vị cấp dưới. Nhiều lính chiến đấu cảm thấy rằng cuộc chiến tranh không được lòng dân này "không đáng để hy sinh cho nó", và thấy bản thân họ đang bị sử dụng như những "con tốt" và "con mồi" khi các sĩ quan cấp trên của họ tìm cách thăng tiến trên con đường binh nghiệp. Để giữ cho mình được an lành, binh sĩ đã phát triển điều mà Fred Gardner gọi là "chiến thuật mơ hồ để sinh tồn" nhằm đối phó với những mối hiểm nguy trực tiếp mà họ phải đối mặt ở Việt Nam.[6]

Hình thức trực diện nhất của chiến thuật sinh tồn là từ chối thẳng thừng lệnh chiến đấu, nhưng hành động nổi dậy như vậy rất hiếm xảy ra. Phổ biến hơn là những mưu kế tránh phải chiến đấu mà không trực diện vấp phải nguy cơ bị trừng phạt. Các binh sĩ đã sử dụng chiến thuật "tìm kiếm và lảng tránh", theo đó họ giả vờ tuân lệnh chiến đấu, trong khi bí mật tránh giao tranh quân sự. Binh sĩ cũng phá hoại các thiết bị quân sự: những vụ như các thiết bị trên tàu bị kẹt và các vụ cháy bùng phát một cách khó hiểu trên boong tàu đã ngăn cản các con tàu khởi hành tới Việt Nam.

Hình thức nổi dậy bạo lực nhất là "fragging (hạ sát)", hay là mưu sát cấp trên. Gần 600 vụ đã được báo cáo từ năm 1969 đến năm 1971, mặc dù rất có thể nhiều trường hợp khác đã xảy ra mà không được báo cáo. Một số vụ mưu sát chỉ huy đã xảy ra trên chiến trường nhưng nhiều vụ khác diễn ra ở hậu phương, thường là do tức giận vì bị phạt do dùng ma túy hoặc những căng thẳng liên quan đến chủng tộc. Những vụ hạ sát chỉ huy trên thực tế có thể xảy ra dưới dạng nổ lựu đạn hoặc giả vờ bắn nhầm đồng đội, nhưng điều quan trọng hơn là có sự hiểu biết rộng rãi rằng những vụ việc đó có thể xảy ra. Một sĩ quan cho hay, fragging là “cách kiểm soát sĩ quan của binh sĩ", và nó "vô cùng hiệu quả."[7]

Binh lính ở Việt Nam cũng đã tiến hành một cuộc nổi dậy về văn hoá dựa trên các biểu tượng và ngôn ngữ của phong trào phản kháng văn hóa truyền thống ở Mỹ trong những năm 1960. Họ để tóc dài và khoác lên người những đồ trang trí mang tính phản kháng. Họ khắc những biểu tượng hòa bình và họa tiết của nghệ thuật ảo giác lên những bật lửa Zippo của họ. Họ dùng ma túy để thư giãn và thoát khỏi căng thẳng chiến tranh. Những nét nổi loạn dễ nhận thấy mà những người lính khẳng định rõ ràng là những nét đặc trưng riêng của binh sĩ cấp thấp, và của lính bộ binh - những người đã thực hiện công việc khổ ải của chiến tranh mà chẳng hề được biết ơn.

Một thước đo mức độ ảnh hưởng của phong trào phản đối chiến tranh của lính Mỹ là cảm giác hoảng hốt len lỏi trong giới lãnh đạo chính trị và quân sự. Cơ quan tình báo quân sự giám sát chặt chẽ các hoạt động phản chiến, và ngay cả tướng Westmoreland cũng lo lắng về hoạt động của các quán cà phê của lính Mỹ (GI coffeehouses). Các vị chỉ huy trong quân đội công khai than phiền về quy mô của cuộc khủng khoảng, nổi bật nhất là đại tá Robert D. Heinl, một nhà sử học quân đội nổi tiếng. Bài báo của Heinl - “Sự sụp đổ của lực lượng vũ trang” (tháng 6/1971 - tạp chí Armed Forces) đã làm dư luận choáng váng khi bắt đầu bằng câu “đạo đức, kỷ luật và khả năng chiến đấu của lực lượng vũ trang Hoa Kỳ đang ở mức thấp nhất trong lịch sử thế kỷ và có lẽ thấp nhất trong lịch sử nước Mỹ.” [10]

Truyền thông nhắc đi nhắc lại tình trạng khủng hoảng này. Theo tờ Washington Post (1971), “chưa bao giờ quân đội bị xé nát từ bên trong do phản kháng như thế này kể từ cuộc Nội Chiến”. Vào năm 1970, Newsweek viết về “những người lính Mỹ kiểu mới”, những người chống lại chiến tranh, đi theo quan điểm đi ngược văn hóa chủ lưu (counter-culture) và ủng hộ quan điểm chính trị phản kháng. “Những người lính Mỹ kiểu mới” này đã tạo nên một cơn khủng hoảng, buộc nhóm các lãnh đạo phải chỉnh đốn lại lực lượng vũ trang.

Trở ngại

Càng phát triển mạnh, phong trào phản chiến càng đối mặt với nhiều trở ngại lớn, và một số yếu tố trong đó đã khiến tinh thần phản kháng của binh lính suy giảm. Lên tiếng đồng nghĩa với nguy hiểm. Sự chèn ép và trừng phạt luôn chực chờ những đối tượng bất đồng chính kiến. Hơn thế nữa, quân đội thường xuyên thuyên chuyển quân lực, và sức ép của việc phục vụ trong quân ngũ cũng khiến cho binh lính cảm thấy cô lập và mệt mỏi. Hàng ngàn binh lính tham gia hoặc ủng hộ phong trào phản chiến. Tuy nhiên, đặc điểm của việc tòng quân “chịu đựng – chờ đợi – giải ngũ” cản trở lính Mỹ hành động cho lập trường của họ.

Đàn áp thẳng thừng cũng ngăn cản phong trào phản chiến trong binh lính. Cảnh sát địa phương và cơ quan tình báo giám sát gắt gao các quán cà phê GI (trụ sở hoạt động) và tiến hành một số biện pháp đàn áp nhằm vào các sở sở này như phạt tiền, bắt bớ và cả biện pháp bạo lực bán quân sự. Tiêu biểu là họ nổ súng vào Shelter Half (Tacoma) và đánh bom xăng vào cơ sở Covered Wagon ở Idaho. Những người phản kháng bị trừng phạt theo Điều khoản số 15, bị mang ra tòa án quân sự hoặc tống giam. Tất cả lính Mỹ nhận thức được rằng bất kỳ mối liên hệ nào với phía bất đồng chính kiến đều sẽ dẫn đến kết cục xấu.

Quan trọng nhất là vào năm 1972 và 1973, chiến sự giảm xuống. Việc cắt giảm quân số nhanh chóng và việc chấm dứt chế độ quân dịch đã ngăn chặn ảnh hưởng của bất ổn xã hội lây lan trong quân đội. Khi không còn nhiều lính Mỹ chịu khổ trong chiến tranh Việt Nam nữa, yếu tố thúc đẩy làn sóng phản chiến cũng biến mất.

Di sản của phong trào phản chiến

Sau gần nửa thế kỷ, phong trào phản đối chiến tranh Việt Nam của lính Mỹ để lại cho chúng ta những gì? Trước hết, các nhóm bất đồng chính kiến đã giúp tạo ra khủng hoảng trong quân đội; từ đó, góp phần làm thất bại kế hoạch quân dịch và kết thúc chiến tranh. Bên cạnh đó, phong trào phản chiến của lính Mỹ gốc Phi đã khơi dậy những cuộc cải cách lớn trong quân đội để thúc đẩy sự hòa nhập chủng tộc trong các cấp lãnh đạo và đặt dấu chấm hết cho nạn phân biệt chủng tộc trong quân đội.

Thứ hai, chiến tranh Việt Nam đã trở thành một tấm gương về phản chiến cho các thế hệ sau này. Kể từ năm 2003, các cựu binh tại Iraq và Afghanistan lấy cảm hứng từ phong trào phản chiến của lính Mỹ trong chiến tranh Việt Nam. Họ kết nối với những cựu binh thời chiến tranh Việt Nam và tham khảo chiến thuật của lính Mỹ, từ trưng cầu ý kiến và tuyên truyền cổ động đến thành lập các quán cà phê (địa bàn hoạt động) và phát hành báo chí phản chiến.

Thứ ba, lịch sử phong trào phản chiến vạch trần câu chuyện hoang đường về một phong trào dân sự vì hòa bình ghét bỏ binh lính Hoa Kỳ. Cần nhớ rằng thái độ của phong trào phản chiến đối với binh lính thời chiến tranh Việt Nam chủ yếu là thấu hiểu và đoàn kết. Một bộ phận binh lính nhìn nhận chính phong trào phản chiến mới là đồng minh tốt nhất của họ, chứ không phải những người ủng hộ chiến tranh. Một người lính đã viết trong thư “Chúng tôi, binh lính đóng quân ở Việt Nam, phản đối chiến tranh. Những cuộc biểu tình phản chiến ở nước Mỹ không làm tổn thương tinh thần chúng tôi. Chúng tôi thật sự vui mừng khi có người quan tâm và nỗ lực giúp chúng tôi được trở về nhà.”

Cuối cùng, lịch sử phong trào binh lính phản chiến ở Việt Nam là một ký ức nhắc nhở chúng ta rằng binh lính không chống lại những người phản chiến, mà bản thân người lính là người phản chiến; rằng hàng ngàn người lính thuộc tầng lớp lao động đã đứng lên vì hòa bình chứ không phải vì chiến tranh hay chủ nghĩa quân phiệt; và chính chiến tranh và chủ nghĩa quân phiệt chứ không phải những người phản chiến đã làm nhiều binh lính Mỹ tại Việt Nam mất tinh thần.

Derek Seidman là nhà sử học và nhà nghiên cứu sống ở Buffalo, New York (Hoa kỳ). Ông lấy bằng tiến sĩ Lịch sử ở Đại học Brown (2010) và đã từng là Trợ lý Giáo sư Lịch sử ở Đại học D'Youville ở Buffalo (2013-2016). Trong thời gian đó, ông viết một bài tham luận và bài viết này dựa trên bài tham luận đó.



[1] Bài tiểu luận này là bản rút gọn từ bài báo năm 2016 của Derek Seidman, “Vietnam and the Soldiers Revolt: The Politics of a Forgotten History” (tạm dịch: Việt Nam và cuộc nổi dậy của lính Mỹ: Góc nhìn chính trị của một lịch sử bị lãng quên), Monthly Review (Quyển 68, Số 2, tháng 6/2016).



[1] Fred Gardner, “Hollywood Confidential: Part I,” in Viet Nam Generation Journal Online (“Hồ sơ tối mật Hollywood: Phần I” trong Tạp chí trực tuyến Thế hệ Chiến tranh Việt Nam)
Volume 3, Number 3. Chương 3, tập 3.

[2] Xem thêm thông tin thêm về báo chí GI trái lề trong bài của Derek Seidman, “Paper Soldiers: The Ally and the GI Underground Press” in Protest on the Page Essays on Print and the Culture of Dissent (University of Wisconsin Press, 2015). (Những binh sĩ làm báo: The Ally và Báo chí GI trái lề” trong cuốn Phản kháng trên báo: Các tiểu luận về Ấn phẩm và Văn hóa Phản kháng (NXB Đại học Wisconsin, 2015).

[3] Long Binh Post, October 28, 1969, Vietnam, Vietnam Moratorium Committee Records, Box 1 Folder 7, WHS. (Tổng kho Long Bình, 28/10/1969, Việt Nam, Hồ sơ Ủy ban Ngưng chiến Việt Nam, Hộp số 1 Bìa hồ sơ số 7, WHS)

[4] 86th Maint. BT to The Ally, June 20, 1970, Box 2 Folder 3, Clark Smith Collection, WHS. (Thư từ Tiểu đoàn Bảo trì số 86 gửi cho tờ báo The Ally, 20/6/1970, Hộp số 2 Bìa hồ sơ số 3, Bộ sưu tập của Clark Smith, WHS)

[5] David Cortright, Soldiers in Revolt: GI Resistance during the Vietnam War (Chicago IL: Haymarket Books, 2005), tr. 82-83. (Binh sĩ nổi dậy: Phản kháng của binh sĩ Hoa Kỳ trong Chiến tranh Việt Nam)

[6] Fred Gardner, “War and GI Morale,” New York Times, 21 November 1970, 31. (“Chiến tranh và Đạo đức người lính Mỹ”, New York Times, 21/11/1970, tr. 31)

[7] “Fragging and Other Symptoms of Withdrawal,” Saturday Review, 8 January 1972. (Hạ sát chỉ huy và những triệu chứng cai nghiện,” Tạp chí Thứ Bảy, 8/1/1972)

 
 

A Timeline of the Movement

August 1964

False claims of North Vietnamese attacks in the Gulf of Tonkin lead to U.S. airstrikes and an escalating air war over the coming years that becomes the heaviest bombing campaign in the history of warfare, with more than 7 million tons of bombs and ordnance used against Vietnam, Cambodia and Laos.

1965

Major escalation of U.S. ground troops begins.

January 1965

Lt. Richard Steinke becomes the first U.S. serviceman to refuse to fight after arriving in Vietnam. In November that year, Lt. Henry Howe of Ft. Bliss, Texas, attends antiwar protest in El Paso and is sentenced to two years hard labor.

June, 1966

Privates James Johnson, Dennis Mora and David Samis—the Ft. Hood Three—publicly refuse orders to Vietnam.

October, 1966

Capt. Howard Levy, MD, refuses orders to train Green Beret combatants at Ft. Jackson, South Carolina.

December 1967

Andy Stapp and others at Ft. Sill, Oklahoma, form the American Servicemen’s Union and organize chapters at dozens of military installations and ships.

Late 1967

Vietnam GI , one of the first known GI antiwar newspapers, begins publication. Hundreds of other GI papers appear throughout the military over the next five years.

1968

U.S. troop strength in Vietnam exceeds 500,000. Over the next two years the intensity of combat and casualties among frontline ground units reach levels equivalent to the heaviest combat in U.S. military history.

January 1968

The first GI antiwar coffeehouse, the UFO, opens near Ft. Jackson.

Summer 1968

Veterans and civilian activists launch the “Summer of Support” project to establish coffeehouses around other military bases. Over the next three years more than two dozen GI antiwar coffeehouses open at Army, Navy and Marine Corps bases in the U.S. and overseas.

July 1968

Major racial rebellion occurs at the Ft. Bragg stockade in North Carolina.

August 1968

Soldiers at the Army’s overcrowded Long Binh jail in Vietnam rebel, burning parts of the prison and occupying a section for more than a month.

October 1968

Navy nurse Lt. Susan Schnall leads GI antiwar march in San Francisco.

October 1968

In an incident described by military lawyers as ‘mutiny,’ 27 inmates at the Presidio stockade in San Francisco hold a sit-down strike and refuse to report for duty following the fatal shooting of an unarmed fellow prisoner.

July 1969

Nixon announces beginning of troop withdrawals.

July 1969

Major racial uprising occurs at Camp Lejeune, North Carolina.

August 1969

A New York Daily News headline reads “Sir, My Men Refuse to Go,” describing an incident of mass mutiny by an Army unit of the 196th Infantry, one of many examples of combat refusal and avoidance in Vietnam.

October 1969

Soldiers at military bases in the U.S. and in some units in Vietnam join millions of Americans in locally based Vietnam Moratorium protest events.

November 1969

A full-page ad calling for an end to the war signed by 1,365 active duty service members appears in the New York Times. Hundreds of active duty soldiers join hundreds of thousands of protesters in the massive November 15 antiwar march in Washington.

1970

Antiwar protest and resistance spread to the Navy as the tempo of naval air operations intensifies along with the scale of U.S. bombing in Southeast Asia.

May 1970

The shooting deaths of two students at Jackson State University in Mississippi and of four students at Kent State University in Ohiotouch off a massive wave of antiwar resistance across the country.

May 1970

Soldiers rally for peace simultaneously at more than a dozen military bases in the first “Armed Farces Day” event.

July 1970

Nearly 1,000 mostly black soldiers gather in Heidelberg for a “Call for Justice” rally protesting the war and racial oppression.

1971

Antiwar dissent increases in the Air Force as underground newspapers appear at dozens of air bases in the U.S., Europe and Asia.

January 1971

Nixon announces the beginning of the transition to an all-volunteer force.

April 1971

Statements on the floor of the U.S. Senate express concern about fragging as reports multiply of violent soldier attacks against superiors in Vietnam.

May 1971

The second annual “Armed Farces Day” is marked by antiwar protests at dozens of Army, Navy and Air Force bases.

November 1971

More than a thousand civilians gather at Alameda Naval Station to protest the sailing of the U.S.S. Coral Sea aircraft carrier, as 35 sailors stay behind.

May 1972

Racial clashes involving hundreds of airmen touch off the largest mass rebellion in Air Force history at Travis AFB in California.

July 1972

Two aircraft carriers, the U.S.S. Ranger and the U.S.S. Forrestal, are put out of action by sabotage.

October 1972

A large-scale racial rebellion erupts aboard the U.S.S. Kitty Hawk while on duty at Yankee Station off the case of Vietnam.

November 1972

Sailors aboard the U.S.S. Constellation protesting racial conditions are returned to shore and offloaded at San Diego. A few days later more than a hundred sailors raise clenched fists at a dockside rally and refuse to board as the ship departs, an incident Time magazine calls a mass mutiny.

December 1972

Nixon unleashes massive bombing attacks against Hanoi, Haiphong and other cities in North Vietnam. Some B-52 pilots refuse to fly and join a law suit against the bombing filed by Congresswoman Elizabeth Holtzman (D-NY).

January 1973

Paris peace agreement ending the war is signed.

March 1973

POWs return and the last U.S. ground troops leave South Vietnam.

June 1973

Congress cuts off funding for any further U.S. military action “in or over or off the shores” of Vietnam, Cambodia and Laos, which takes effect in August 1973.